Dương Thần cũng ngẩn ra, gãi đầu không biết xoay sở ra sao, Mộc Linh kia nói:
- Chính là gã ranh kia bắt được ta ở trong núi, muốn luyện hóa ta, may mà ta sớm có cơ hội để thoát ra. Đêm hôm qua, khi ta cô độc không người giúp đỡ, trong cơn mê man, thấy có hào quang bay trên trời. Ta bị hào quang đó thu hút, không để ý thấy mình đã bay trở về quá khứ, không ngờ nhập hồn vào trong thân thể của người gỗ này.”
Tiểu Bạch nói xen vào:
- Này, các người xem như thế nào đi. Ta đã nói rồi, ta không dùng thuật Ngự Hồn, là là chính hắn tự mình đến…
Thần Quân Giải Trĩ nói:
- Ngươi tiểu tiểu Mộc Linh này, cho dù nhập hồn vào trong người gỗ, nếu không có phương pháp đặc biệt kích hoạt thì cũng mù mà mù mờ, không có cách nào hình thành thực thể, nhưng điều này không quan trọng. Hiện tại đã quyết định, người là Mộc Linh, không phải là thuật Ngự Hồn, mà cái đám ranh con làng Thiên Thủy này mới chính là kẻ sử dụng thuật Ngự Hồn, thao túng linh hồn người chết, nhập linh hồn vào người gỗ. Bản tính Mộc Linh không thể chấp nhận để các ngươi hại người, do đó, mới có cuộc chiến vừa rồi. Điều ta nói có đúng không?
Lần này người trong làng Thiên Thủy đều không nói nên lời. Mặt Xích Mộc kia lúc trắng lúc xanh. Trưởng lão Vượng Tài hừ một tiếng rồi nói:
- Mọi người trước đó đã ước định rồi, dựa trên mỗi một bằng chứng của thuật chế tạo cơ quan, không được phép sử dụng phép thuật, nhưng thấy cuộc so tài trước của các ngươi, rõ ràng đều có tình huống vi phạm. Hiện tại, ta phán định lần thi đấu này vô hiệu, chọn ngày khác thi đấu lại. Xích Mộc phạm sai, cút về tự cảnh tỉnh cho ta, còn ở đây mất mặt làm cái gì nữa!
Xích Mộc chán nản xoay người bỏ chạy, trưởng lão Vượng Tài lạnh mặt nói:
- Tên khốn này, làm cho làng Thiên Thủy mất mặt rồi, khi về, ta nhất định giáo huấn hắn thật tốt. Có điều trận đấu này tuy rằng vô hiệu, vẫn mời các vị lưu lại mấy ngày, đợi thi đấu xong, bất luận thắng thua, ta đều thực hiện lời hứa, đưa các người các người ra ngoài…
Thần Quân Giải Trĩ bực mình nói:
- Đi đi đi, bớt giả bộ, ai có thời gian mà đợi ngươi, ta quản ngươi cái này cái kia. Này, người vẫn còn ở lại ở đây sao, không còn việc gì nữa thì chúng ta quay trở về thôi.
Hắn hét với Tiểu Bạch một tiếng, Tiểu Bạch dang tay nói:
- Cơ bản chẳng có liên quan gì đến ta, quỷ mới lưu lại đây, tiểu ca, chúng ta đi…..
Tôi gật đầu, bước về phía trước, nói:
- Được rồi, tôi nói trưởng lão Vượng Tài ngươi đừng nhọc lòng nữa. Thi đấu kiểu này, ngược lại, trước đây mọi người ngang nhau, ngươi cứ tính là không thắng không thua, thiên thư Lỗ Ban ngươi cũng không cần nhớ nhung nữa, chúng ta hẹn gặp lại.
Vừa nói, tôi vừa kéo Tiểu Bạch lùi lại, định kéo Thần Quân Giải Trĩ giận chân một lát là lên trời rồi, sau đó, một đường hướng về phía Bắc là về nhà, để những người của làng Thiên Thủy này trực tiếp há hốc mồm.
Mộc Linh kia vừa nhìn thấy liền lo lắng, sốt sắng nhìn về phía chúng ta. Trưởng lão Vượng Tài tức giận nói:
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Các người coi làng Thiên Thủy là nơi nào? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Ta không quan tâm các ngươi có phải là Thần Quân hay không, cho dù là đại pháp sư Thiên Hoằng có ở đây ngày hôm nay cũng vô dụng. Người đâu phong tỏa bốn phía. Ta xem hôm nay có thể đi được đâu, tên họ Dương, giao ra thiên thư Lỗ Ban, nếu không hôm nay, các người đều bị vùi thân như vậy.
Hắn rõ ràng là xấu hổ đến tức giận, ra lệnh một tiếng, bốn mặt tám hướng đều có người bao vây. Tôi lắc đầu, nói:
- Người thực sự chấp mê bất ngộ, vừa mới nói với ngươi người đừng có nhớ nhung thiên thư Lỗ Ban nữa, và hôm nay so tài với các ngươi không phải là Dương Thần. Nói thật với người, hắn đã dùng pháp thuật thoát li linh hồn của mình mà về nhà rồi. Chỉ bằng ngươi, đến chuyện này mà cũng không nhận ra. Ta khuyên người đừng có nhắm vào thiên thư Lỗ Ban nữa, nếu không sớm muộn các người cũng được ăn quả hành sớm.
Vừa mới nói xong, bên ngoài có người đột nhiên lớn tiếng nói:
- Hàn Thanh Thiên, ngươi cho rằng đây là địa bàn của ngươi sao, ngươi muốn làm gì thì làm, nói cho ngươi biết hôm nay dù ngươi là ai thì cũng chỉ có đi không có về.
Tôi quay đầu lại thì thấy có một người phụ nữ trẻ với khuôn mặt xa lạ đang đi tới, lông mày và đôi mắt của cô ấy có phần giống với Tranh Nguyệt. Tôi nghĩ trong lòng, mình đến đây còn chưa báo danh thì làm sao cô ta biết tôi là ai?
- Hàn Thanh Thiên?
Trưởng lão Vượng Tài nheo mắt lại, nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói:
- Thì ra cậu chính là hậu nhân của Hàn gia mà họ Y nhắc đến, hừ, đây mới gọi là oan gia ngõ hẹp, nếu đã như vậy, càng không thể để các người ra ngoài.
Thần Quân Giải Trĩ đột nhiên kêu một tiếng:
- Thật dài dòng, Hàn Thanh Thiên, chúng ta đi thôi!
Hắn duỗi tay vẫy vẫy, Dương Thần và Tiểu Bạch, thêm cả Mộc Linh đồng thời biến mất tại chỗ, tiến vào ngọc bội Tì Hưu, sau đó nắm lấy tay ta, dưới chân ta khói bốc lên, chuẩn bị bay lên không trung, trốn đi xa.
Tôi không thể không bay theo anh ta, trong nháy mắt tôi đã ở trên không, tôi nhìn xuống và thấy người ở làng càng ngày càng nhỏ bé dần, mỗi người đều đứng ở đó, ngẩng đầu, hét lên một cách tức giận như sấm.
Tôi thấy rất sảng khoái, thấy rằng làng Thiên Thủy cơ bản chẳng qua chỉ như thế, nói gì mà địa bàn của Yểm Thắng Sư, cũng không thấy những người này có gì đặc biệt, cảm thấy còn không mạnh như họ Y, trước đây đúng là quá xem trọng bọn họ rồi.
Tôi đang nghĩ đến đây, đột nhiên thấy tốc độ bay của Thần Quân Giải Trĩ chậm dần, ngửa đầu xem, thì thấy trên bầu trời cao, bên cạnh xuất hiện một đám sương đen, bên trong cuồn cuộn cuồn cuộn, dường như có vẻ như có thứ gì đó ở bên trong đang cố chui ra ngoài.
Thần Quân Giải Trĩ thì thào:
- Không sai, hơi thở này rất quen thuộc, hình như là…
Hắn chưa kịp nói xong liền kéo tôi đột ngột tránh đi, nhưng lúc này đã quá muộn, chợt thấy từ trong màn sương đen vang lên tiếng rồng ngâm, luồng không khí xung quanh dao động kịch liệt cùng tiếng rồng ngâm. Thần Quân Giải Trĩ rùng mình một cái, trong nháy mắt tiếng rồng ngâm đột nhiên vang lên, gần như chói tai, sương mù màu đen đồng thời cuộn trào mở rộng, bên trong mơ hồ có một bóng người to lớn dần dần hiện rõ.
Tôi kinh hãi thốt lên:
- Cái gì thế này?
Thần Quân Giải Trĩ vẻ mặt u ám, kéo tôi ra xa gần trăm mét và hét lên:
- Hỏng rồi, đây có vẻ là Hỏa Long Bát Hoang thần bí của làng Thiên Thủy, nhưng sao nó lại xuất hiện ở đây. Lẽ nào kỵ sĩ rồng xuất hiện rồi…
- Kỵ sĩ rồng? Đó lại là gì?
Tôi đã bị choáng váng bởi liên hoàn biến cố này. Nhìn sắc mặt của Thần Quân Giải Trĩ thay đổi rõ rệt, đây không hề giống với tư thế kiêu ngạo của hắn vừa rồi. Chẳng lẽ là Hỏa Long Bát Hoang này thực sự sắp xuất hiện?
Đúng lúc này, ở trong sương mù đen phía trước truyền đến một trận cười rộ lên, sau đó một bóng người bên trong chậm rãi từ trên bầu trời bước ra, nhưng là một lão giả dáng vẻ cao lớn, râu quai nón, có thể tuổi tác rất cao, nhưng đôi mắt sáng ngời bắn ra tứ phía, nhìn ta đầy kiêu hãnh, tay nắm tay, hai chân đạp trên không, vậy mà giống Thần Quân Giải Trĩ vượt qua định luật trọng lực…
Cục cưng của tôi, đây là người hay yêu quái? Hắn vậy mà có thể bay.
Tôi ngạc nhiên khi thấy sắc mặt của Thần Quân Giải Trĩ lại thay đổi, lạnh lùng nói:
- Hóa ra là ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn sống. Nhưng trong làng Thiên Thủy ngày nay đã có rất nhiều kẻ thối nát, ngươi vẫn còn quản bọn chúng điều gì?
Người đàn ông vẻ mặt vô hồn nhìn Thần Quân Giải Trĩ, gật đầu nói:
- Thật sự là ngươi. Vừa rồi bọn chúng nói với ta là ngươi đến. Ta vẫn không tin, xem ra, ngươi mấy trăm năm nay sống khá tốt, mặt mày rạng rỡ, đường lớn rộng mở.
Thần Quân Giải Trĩ đột nhiên cười nói:
- Hoàng Cửu Khanh, ngươi cái lão bất tử này, hiện tại chỉ có thể lớn tiếng lừa gạt. Ta tưởng ngươi đã thoát ra khỏi Hỏa Long Bát Hoang, không ngờ chỉ có thể dọa người. Ngươi kỵ sĩ rồng này không đúng với danh xưng.
Người đàn ông cũng cười và nói:
- Ta, một kỵ sĩ rồng, không có kế thừa từ thế hệ trước, nhưng không có rồng để cưỡi, chỉ có thể hù dọa mọi người. May mà có một số kẻ nhát gan nghe thấy tiếng rồng ngâm thì đã sợ chết khiếp rồi.
Trong lúc nói chuyện, hắn giơ một chiếc còi to bằng nắm tay ra hiệu với chúng tôi, hiển nhiên tiếng rồng ngâm vừa rồi là âm thanh hắn thổi còi chứ không hẳn là rồng xuất hiện.
Tuy nhiên, cũng có thể nhận ra, đạo hành của người này rất cao thâm, đồng thời, khả năng đứng trên không trung này không phải ai cũng có thể làm được, nhìn vào ngữ khí của Thần Quân Giải Trĩ, người này không chỉ mạnh mẽ, mà còn là địch, không phải là bạn, và Thần Quân Giải Trĩ có vẻ khá kiêng nể hắn.
- Hừ, sợ chết khiếp, lời này vẫn nên lưu lại cho chính mình đi. Lúc trước ngươi không phải như vậy. Ở trước mặt đại pháp sư Thiên Hoằng, ngươi như con rùa rụt đầu. Bây giờ hắn đã chết, ngươi không thể xuất hiện được sao?
- Ha ha, chuyện đó ngược lại thật là khoa trương. Chỉ có điều là ta hiện tại đang canh giữ làng Thiên Thủy, thật ra lại có trách nhiệm này. Các ngươi hiện tại nói đến là đến, nói đi là đi, cũng có điểm thất lễ, không bằng cùng ta đi xuống. Mọi người nói rõ ràng với nhau rồi lại đi, như thế nào? Người đừng lo, ta đã già rồi, không muốn cùng ngươi gây gổ. Mọi người kể chuyện cũ đi, chuyện của bọn trẻ để bọn chúng tự mình xử lý đi.
Hắn nói ra câu này thì ta đã hiểu, hắn cũng rất kiêng dè Thần Quân Giải Trĩ, cố ý dùng những lời này để chèn ép hắn, ngụ ý là: Hôm nay chuyện này bọn họ ai cũng đừng quản, những chuyện của bọn vãn bối này, để bọn chúng tự mình xử lý. Nếu như ngươi Thần Quân Giải Trĩ muốn cường ngạnh xuất đầu, vậy thì làm thế không ổn, ta cũng đã ra dấu hiệu với ngươi rồi.
Thần Quân Giải Trĩ trợn to hai mắt, nhìn chéo xuống đất, rồi hừ một tiếng, nói:
- Nói ra thì ở làng Thiên Thủy này chỉ có ngươi còn có thể có biểu hiện này. Thôi vậy, ta đã không đến đây hai trăm năm rồi, chỉ kể chuyện xưa với nhãi con ngươi, còn có Thiết Thác kia nữa, hắn nên là vãn bối của ngươi, ta sẽ không nói gì với hắn nữa, để bọn chúng tự xử lý những chuyện này.
Trong lời nói của hắn, không có ý đưa Thiết Thác quay về xếp trong hàng vãn bối rối. Tôi không thể không cười thầm, mặc dù Thiết Thác có nguồn gốc từ làng Thiên Thủy, nhưng màn thể hiện của lão vừa rồi chắc chắn hướng về phía chúng tôi. Lúc này, Thần Quân Giải Trĩ đã đá lão ra ngoài, ngược lại có lợi cho chúng tôi.
Hai người đang nói chuyện nhưng không ai để ý đến tôi, làm động tác với nhau, bốn chân đáp xuống. Vừa đáp xuống đất, tôi thở dài trong lòng, làng Thiên Thủy a làng Thiên Thủy, xem ra lần này phải dây dưa một hồi với các ngươi rồi...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo